Cận vệ da màu phịch bà chủ kêu rên thảm thiết, Phương chỉ dám nói không biết vậy thôi chứ chẳng dám kể chi tiết, sợ Đạt nghe xong lại hỏi nữa lại lòi ra cái chuyện gã Năm Khùng kia đã chịch cô nãy giờ. Đạt nghe cô trách thì gãi gãi đầu: – Thôi… cho em xin lỗi đi… tại tối qua… làm dữ quá… em cũng mệt nên ngủ hơi say… – Xí… em mà cũng biết mệt nữa sao… vậy còn dám xưng “Đạt Không Chín” nữa hết… Mỗi lần có chuyện gì chọc nhau, Phương lại lôi cái nickname đó ra để khích cho Đạt chịch mình. Dù là miệng nói vậy nhưng Phương đã vòng tay, Cận vệ da đen phịch bà chủ sướng ngất ngây ôm Đạt vào